Thằng Nghiện Game Tán Gái full - Part 31

Người đăng: nhung dieu hay on Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014




Chapter 31

 Về tới nhà mệt mỏi thấy thấu trời xanh. Chỉ kịp chào phụ mẫu một tiếng rồi mình vô phòng ngủ như chết còn đâu mặc kệ thằng anh và bác luôn.hiu hiu

 Sáng hôm sau 10h sáng mình mới ra khỏi giường dù biết lơ tơ mơ là mẹ gọi từ sớm nhưng mệt nên mình cũng kệ mà tập làm heo con.hic

 _Ngủ như trâu thế chú chó - ổng anh mình đang soi gương dùng lọ keo của mình đang vuốt ve mái tóc.

 _Ừ, hôm qua em đi xe bị say mệt quá - mình phàn nàn.

 _Đàn bà thế chú em, anh mày có làm sao đâu - ổng đang tự hào.

 _Anh béo như con lợn không thèm chấp - mình trầy cối lại ngay. To béo khoẻ thế kia mà bì với thằng gầy như mình.

 _Đi vscn đi rồi úp mì mà ăn, phần ăn sáng của chú anh ăn rồi, gọi mãi éo dậy cho chết - đậu má, ổng tốt thật đấy. Xúc luôn bữa sáng của mình.

 _Ừ, mà ở nhà anh diện quần áo mới làm clgt? -tại đang mệt nên mình cũng éo còn tâm chí mà ăn uống nữa.

 _Đê mờ chú hỏi ngu, tỉa tót tí để tẹo còn sang nhà em Hạnh chứ sao. - ổng vẫn đang vuốt từng sợi tóc mà phán. Mình cá là ổng xực cả lọ X-men của mình rồi, mùi lan khắp phòng.

 Úp mì ăn xong lên vẫn thấy ổng chải chuốt vuốt ve trả khác gì con gà tre nó rỉa phao câu để làm mượt mái đầu của nó cả.

 _Anh éo đi đi còn ngồi vuốt tới tối à? - mình thắc mắc tợn vì ổng bảo sang nhà nó mà.

 _Chú mày xong trưa đi với anh.

 _Anh đi thì đi em không đi đâu - mình chối ngay, mình đối xử với nó như thế nên trả dám đi gặp nó nữa.

 _Chú mày không đi thì chết với anh! - ổng doạ dẫm một hồi cuối cùng mình cũng chịu đi kiểu ổng lấy thịt đè người. Ổng có tên cúng cơm là Hợp nên mình toàn gọi ổng với biệt danh là "Thích giao Hợp" nên cũng kể luôn cho các thím xem.hehe.

 Đang định lại sực ít x-men với vuốt tý sáp cho bảnh cơ mà thằng anh "thích giao Hợp" ông càn:

 _Anh mày đi tán gái mới cần dùng chứ chú mày tán đâu mà phải chải chuốt - vãi ổng. Tính toán cả với anh em vãi lờ. Thế là đồ của mình mà trả được dùng trong khi ổng dùng cứ tự nhiên như ruồi Trung Quốc ấy.haizzz

 Lết sang nhà nó mà mình éo muốn vào vì ngại, còn ổng cứ dục thốc dục tháo mình cuối cùng ổng tự mở cổng lôi cổ mình vào rất tự nhiên.haizzz

 _Hai anh em sang cô chơi hả? - cô Khiêm đang lúi húi gì trong bếp khi đi ra tươi cười chào hỏi. Nói thật là mẹ vợ tương lai của mình vẫn còn trẻ mà xinh lắm nhá.hehe

 _Dạ vầng ạ. Hạnh đâu cô - bô tiên sư thằng anh mình vâng xong phát hỏi ngay con gái nhà người ta luôn chứ. Mình mà là cô thì sút cho ổng phát cho ra ngay ngoài đường rồi.

 _Cháu nó trên nhà, đây là anh cháu ở ninh bình đây hả Sơn? - chắc cô hỏi mình.

 _Vầng ạ. A cháu tên "Thích..." 


 _Con tên Hợp cô à. - mình trưa kịp nói xong cái biệt danh trời đánh của ổng thì đã bị ổng thụi cho phát rồi chẹn họng mình lại còn cười toe toét nữa chứ. Mịa anh em thấy gái lại đểu như thế đấy. :v

 _Hai đứa cứ vào nhà chơi để cô xuống nấu cơm, 2 đứa ở lại ăn trưa với nhà cô luôn nhá. - mình trưa kịp chối cô đã xuống bếp rồi, mà vừa đả loa mì rồi còn ăn uống cái gì nữa.

 Vô nhà mà hoảng cảm cảnh phải gặp nó mà chỉ trực chạy chốn về nhà. Rồi cái gì đến nó cũng đến. Nó bước từ nhà trên xuống chạm phải ánh mắt nó mà mình hãi lắm. Đôi mắt nó không còn sáng như đôi đèn pha như những lần gặp mình nữa, không còn nở nụ cười thật tươi mà lúc đấy nó khác lắm, nó coi mình như người không quen biết mà rõ ràng là hàng xóm láng giềng với nhau.

 Nó vào ngồi vào chiếc ghế lạnh tanh rồi rót 2 li nước nhân trần. 


 _Bạn Hậu uống nước này - nó đưa nước cho thằng anh mình rồi còn cười với ổng nữa.

 _Cho mình xin, cám ơn Hạnh nhé - ổng lắp bắp đỡ lấy li nước mà ngượng ngùng chắc vì xấu hổ đây. Đúng là cái loại nhát gái.

 Nó cầm li nước còn lại lên uống phát gần nữa mà mình cứ ngỡ ngàng rằng nó xẽ mời mình thiệt tình hiết sức mình như hồi xưa. Nó nhìn mình không chút biểu lộ cảm xúc thì mình cũng chợt hiểu rằng mình đang là người thừa thãi trong này. Tự nhiên mình thấy tủi thân kinh khủng. Một cảm giác khó hiểu có lẽ là bị khinh rẻ thì phải.

 _Ơ mày không lấy nước uống nước đi, ngon lắm. - ổng chắc không hiểu cho tình cảnh lúc này của mình rồi thì phải.

 Mình đang lạc lõng và mình muốn out khỏi nơi này quá.

 _Anh cứ ở đây nhá, em phải về nấu cơm hộ mẹ - mình bí quá đành cứ chém bừa lí do chứ mình biết nấu quái gì ngoài mì tôm úp đâu.

 Chỉ đợi có thế mình phi nhanh ra khỏi nhà mặc kệ nó với ổng thích làm gì thì làm. Từng bước đi mình thấy mình tủi thân vô cùng, từ bétới giờ trưa bao giờ mình bị như thế này cả. Uất lắm các thím ạ.

 Đẩy cánh cổng nhà nó ra thì tiếng kêu " meo meo" thân thuộc vang lên. Có lẽ cả đời này mình cũng không quên nổi nó. Một năm trước đang trên đường đưa nó đi học thì vô tình gặp tiếng kêu rất thương hại của một trong mèo con được bỏ vào hộp mì hảo hảo vứt bên vệ đường.

 (......_Có tiếng mèo con kêu ở đâu anh S ơi!

 _Ừ tao thấy hãi quá mày ạ, có phải ma không nhỉ? - mình hồi đấy nghe bọn nó kể về ma mãnh đâm ra hoảng tợn.

 _Anh dừng xe lại đi, nó kêu ở bên kia đống rác thì phải - trả hiểu thế nào mình lại nghe lời nó nữa.

 Sau một vài phút tìm kiếm với đôi tai trời ban của mình thì đã phát hiện nó trong thùng mì đã hết hạn sd rùi thì phải. :v

 _Nó đáng thương quá ai lại vứt nó ở đây anh S nhỉ? - nó hỏi xong mà mình chỉ muốn đập cho nó phát vì tội hỏi ngu, biết ai mình là thánh cmnr chứ éo phải Sơn nữa. :v

 Mà đúng là nó đáng thương thật, con mèo màu vằn khoang bé tẹo tầm cổ tay luôn miệng kêu "nheo nheo" mà mãi sau này mình mới nó là con mèo đực vì nó éo biết đẻ trứng hay đẻ con gì cả.haizzz

 Nó thò tay cho mèo liếm mà mình hãi.

 _Mày ngu thế nhỡ nó bị dại thì sao.

 _Anh hâm à, nó dễ thương thế này dại thế nào được - nó có vẻ hơi chán sống thì phải. Dám chởi mình.

 _Anh S ơi, mang nó về nuôi đi. Để nó ở đây lỡ nó chết đấy.

 _Mẹ tao không cho nuôi mèo trong nhà đâu, thôi bỏ đi còn đi học sắp trễ rồi - mình biết mẹ không thích mèo mà chỉ thích nuôi chó còn lý do mình bó tay chấm cơm luôn đấy.

 _Để ngoài vườn sau nhà anh đi, mẹ không biết được đâu .- sau một hồi năn nỉ ỉ oi thì mình mới động lòng mà thương xót cho số phận con mèo.

 Mình với nó toàn lấy sữa trộn với cơm nguội cho nó ăn. Sau một hôm bị mẹ phát hiện nhưng may là cô Khiêm cũng cũng thích mèo nên để nuôi ở nhà cô. Mình vẫn thường hay sang đó chơi với nó, khóai nhất điệu nó làm nũng kêu "nheo nheo" rùi rụi đầu vào tay mình. Đáng yêu kinh khủng khiếp.......)

 Rồi hôm nay nó trả biết từ đâu chạy ra. Mình quay lại đưa tay cho nó dụi đầu làm nũng như ngày nào. Mình vô tình đánh mắt vô nhà thì mình gặp ánh mắt nó đang nhìn mình mà cũng có thể là con Miu (biệt danh mình đặt cho con mèo khoang vằn). Nó gặp ánh mắt mình rồi nó đảo mắt lảng luôn vào trong nhà khiến mình cũng khó hiểu con đà điểu. Cuối cùng mình vẫn phải tạm biệt con Miu rồi ra về để vơi dần đi cái cảm giác người thừa trong xã hội vừa rồi.

Admin: Đọc truyện hay mới nhất tại Hải Khê Blog

 Về nhà nằm ngủ mà cũng không xong toàn thấy tủi thân cho mình thôi. Bị phân biệt đối xử kiểu như người da trắng với người trâu phi vậy. Nghĩ là phải gét nó như kẻ thù truyền kiếp mà mình cũng trả thể làm được dù nó vừa đối xử với mình không kém người xa lạ.

 _Hehe chú em nấu chín cơm trưa vậy? - Ổng vừa cười cười vừa hỏi chắc đang phởn lắm đây.

 _Em biết nấu đâu mà nấu, bà già trưa về - mình lần đầu tiên bực bội và gọi phụ mẫu là bà già giống như bọn đồng trang lứa tuổi. Thật là tội lỗi.

 _Bà già chú dặn đi vắng tối mới về, trưa anh với chú ăn mì - ổng vẫn phởn lắm cứ soi gương vừa cười vừa nói trả khác gì thằng đàn bà.

 _Sao chú bỏ về sớm thế?

 _Anh tán gái em ở đây làm cái clgt. - mình viện lí do chối ngay tắp lự to tiếng với ổng.

 _Haha, chú cũng tốt bụng đấy. Chiều anh bao chú chơi điện tử cả chiều - ổng khoái chí cười như thằng điên mới trốn trại.

 _Ừhm!!! - quá nhạt nhẽo. Những lúc như thế mình chỉ muốn chơi game cho quên hết đi muộn phiền thôi.haizzz

 _Hôm sau mẹ bảo cô Nhung gọi đi học đội tuyển nên mình lại phải lên đường đi tìm tri thức giữa mùa hè nắng ấm. Gần trục đứa đi học đội tuyển Toán do cô chọn, trong đấy có cả thằng cờ hó Linh với cờ hó Trường bạn thân mình. Có cả con mụ bà la sát - nỗi ác mộng của mình, toàn những đứa 9 phẩy toán chứ không phải là những tay mơ. Mình thì cũng do bố mẹ sinh ra truyền cho cái gen đz và thông minh nên toán đối với mình trả mấy khó khăn. Mình trả bao giờ cần vờ nháp như bọn nó vì vở viết của mình là 2 loại, viết đằng trước nháp luôn đằng sau vở. Cái này là mình học tập thằng Trung lớp mình. Bài nào đã nháp ra thì khỏi cần chữa làm gì còn những bài khó mình mới viết lại thế ra cô giáo toàn nói mình thông minh nhưng cực ẩu đả. Quên là cẩu thả.

 Về nhà thằng anh "thích giao Hợp" khoe chiến tích tán gái mà mình thấy bực. Ổng éo biết đi xe đạp nhờ nó dậy tập xe chứ.haizz kệ bọn ổng mình nghĩ là trả liên quan nhưng thấy ức lắm là sao nhỉ.haizzz

 Loading............

{ 0 nhận xét... read them below or add one }

Đăng nhận xét